Chơi đá gà ở xứ miền Tây nhiều vô kể, và cũng không ít kẻ đam mê đã phải tán gia bại sản, vợ con ly tán vì nó. Nhưng ngày ngày rất nhiều người vẫn hăng hái lao vào, thi nhau sát phạt. Vì sao?
Ở miền Tây, khó có thể kể có bao nhiêu trường gà. Như ở Long An, Tiền Giang, Sóc Trăng… có trường gà còn lớn hơn, toàn thu hút mấy tay đại gia với số tiền “sổ” mỗi độ lên 30 – 50 triệu đồng. Kể cả tiền bắt độ qua mấy tay biện, tổng số tiền ăn thua mỗi độ có thể lên đến hàng trăm triệu đồng.
Anh Nguyễn Văn Tiến, sống ở TP.Tân An, Long An, cho biết: “Mấy tay mở trường gà hoạt động rất kỹ, dò la các đợt kiểm tra của công an mà tránh né nên cứ đá vô tư. Toàn là mấy đại gia vô đó ăn thua, tiền chung chi nhìn mà ngán”.
Nuôi gà cực hơn nuôi vợ!
Đó là nhận xét của ông Hồ Văn Bảy, ngụ TT.Ô Môn, quận Ô Môn (TP.Cần Thơ). Từ năm 16 tuổi, ông Bảy đã mê xem gà đá, mê chơi đá gà. Giờ, thân xác đã trải qua gần 60 mùa xuân, ông vẫn còn mê. Mê đá đã khổ, đàng này ông mê cả nuôi gà.
Ngày nào cũng vậy, khoảng 4 giờ sáng, ông đã thức dậy, lục đục ra chỗ mấy con gà cưng. Cầm theo cái chai nước, ông hí hoáy bắt từng con gà, hé miệng đổ nước. “Giờ ít người làm kiểu này, bởi họ nói đá cựa sắt, ăn thua chỉ vài cựa là xong. Nhưng biết đâu, vô độ ăn thua dai dẳng thì sao? Đổ nước đêm, con gà đá cả buổi cũng còn sức”, ông nói.
Đổ nước xong, ông lại bưng mấy cái bội ra sân, bỏ gà vào cho nó phơi sương. Sáng ra, lại phải phơi nắng, rồi cũng phải loanh quanh đó để canh đem vào vì phơi nắng lâu là gà bị hóc. Xong, phải sàng lúa, ngâm nước để cho gà ăn…
Ban ngày gà nhốt bội, cứ chạng vạng tối là ông phải bắt từng con gà cho vào giỏ. Ông sợ, không ngủ giỏ thì tối muỗi chích, gà ngủ không ngon, mất sức. Thôi thì, lỡ mê thì chịu, ông thực hành đủ kiểu. Gà ốm mất kí là ông phải đi mua lươn, chặt khúc cho nó tẩm bổ. Gà gần ra trường đá, thì phải mua hột gà, lấy lòng đỏ cho nó ăn, hoặc bắt thằn lằn, nhái bầu đút miệng… cho sung độ.
Gà mới mua về thì phải ngồi cả buổi để cắt tỉa lông để dễ tắm hàng ngày. Rồi phải đi mua nghệ, mà chọn loại nghệ Tàu mới được, pha nước quết vô hông, đầu… con gà để da bóng láng. Tối đang ngủ ngon, nhưng nghe gà kêu tiếng là lạ là phải lật đật thức, coi sao.
Khổ đủ thứ! Hỏi rằng, có khi nào vợ ông ghen tị, cho là ông mê gà hơn mê vợ không? Ông Bảy cười khẩy: “Chuyện nhảm. Bả biết tự lo mà. Còn con gà, nó có biết nói năng gì đâu, không lo cho nó thì ai lo?”.
Kỹ vậy cũng đâu dễ ăn. Như mới tuần trước, ông đem con gà ô ra trường. 2 con gà mới giao chân, gà của ông bị đá trúng cựa hiểm, máu ra lênh láng, nằm thẳng cẳng. Thua gà đã bực, về gặp thằng trong xóm còn theo châm chọc: “Nhờ ông Bảy nuôi gà kỹ, cho ăn nhiều vậy nên mới trúng 1 cựa, máu nó ra quá chừng chừng”.
Nhưng ông không bỏ tính nuôi gà kỹ. “Nuôi ẩu, ra trường nó đá “rớt chân” (ra đòn yếu), trúng cựa là mau xuống sức,.. thua người ta, còn bị cười”, ông nói.
Cứ tới cử xổ (cho đá nhau nhưng không trồng cựa sắt) là cách nhau 3-4 ngày, ông phải lặn lội tìm đối thủ. Lần xổ con này, lần phải kiếm con khác để xem gà cưng hóa giải đòn đánh của từng đối thủ thế nào. Xem kỹ từng đòn thế…
Mà phần lớn dân đá gà chuyên nghiệp ở miền Tây đều nuôi gã kỹ như ông Bảy. Không lạ, bởi con gà ra trường, thắng thua quyết định đến cả túi tiền chủ nhân mà, ẩu là chết. Nhưng mỗi người có cách nuôi riêng. Có người thích nuôi trên sân đất vì sợ nếu có cát, gà ăn lẫn thì bị bệnh không tiêu hóa. Người lại nói chỉ có sân cát mới giúp gà dễ bươi, mạnh chân.
Ngoài thức ăn chính là lúa, người cho ăn thịt bò, người khác chỉ thích cho ăn cà chua, nhái bầu để bồi bổ thêm… Nhưng chung quy, ai cũng muốn gà mình sung độ, mạnh khỏe trước khi ra trận.
“Có 10 con gà đá trong nhà, xem như hết làm ăn. Chỉ lo cho… gà là hết thời gian”, ông Bảy nói.
Nhưng nếu có tiền, thì khác. Các tay chơi sẵn sàng bỏ tiền ra mướn người chăm sóc các chú gà cưng. Khi giao gà, ngoài kèm tiền mua thóc, cứ hễ gà ra trận mà thắng, thì chủ gà cho các tay nuôi mướn 10% trên tổng số tiền “sổ”, cộng thêm xác gà (con gà thua mà bên thắng được bắt). Còn thích, thưởng thêm bao nhiêu tùy lòng hào phóng của chủ gà.
Nghề chơi đá gà lắm gian nan
Không kém phần gian nan là khâu tuyển lựa gà. Ở miền Tây có những vùng danh tiếng về gà, như Chợ Lách (Bến Tre), Cao Lãnh (Đồng Tháp)… Một số tay chơi thì chuộng mua gà theo kiểu đó, tin nhau là chính, cứ gà Bến Tre, Cao Lãnh là mua, không cần xổ coi thử.
Nhưng một số dân đá gà khác lại mua gà theo “bon đá” (tạm gọi là võ công), gà đâu cũng được, quan trọng là đá hay. Người khác thì mua gà của “lò” nào may độ, con nào về đá mấy độ đầu cũng thắng là sau này sống chết cũng mua ở đó.
Cũng có người, mua gà lựa từng cái vảy chân. Chân gà mà có vảy đóng “thập cựa” là gà đâm (đá đâm đối phương rất dữ), mua liền. Rồi phải coi vảy độ, tránh vấn cán… “Vấn cán, đá ráng cũng thua”, anh Dũng, dân đá gà ở Phong Điền, Cần Thơ nói.
Hay có người lại thích màu, chỉ chuyên mua gà điều, người khác chỉ chuộng gà bông vì cho rằng màu này “mạng” lớn, ít thua ẩu.
Nói chung, đã rơi vào “nghề” này, cực nhọc trăm đường. Mà giá 1 con gà coi được đâu phải ít. Gà giờ cũng phải giá hơn 2 triệu đồng mới dám đem ra trường lớn thi thố giữa chốn “giang hồ”. Còn gà đã có tiếng, ăn nhiều độ thì vô giá.
Như anh Hùng “Dùi” ở Cái Sơn (quận Ninh Kiều, Cần Thơ), trước có con gà xám nặng 3kg, đá ăn trên 10 độ, có người trả tính ra hơn 1 cây vàng thời đó, anh cũng không bán. Hay như ở An Giang, vừa rồi có 1 đại gia dám mua con gà gần trăm triệu đồng để đem sang Campuchia quyết chiến và nghe đâu cũng… “nốc ao”.
Và nhiều người nuôi và chơi đá gà ở Bến Tre đã tạo được tiếng tăm trong giới chơi gà, chỉ chuyên nuôi gà độ cung cấp cho các đại gia ở TP.HCM và các tỉnh thành miền Tây… mà kiếm được bạc tỉ mỗi năm như chơi. Cứ mỗi con gà xuất bội là thu về 5 triệu đồng, chỉ cần mỗi năm đổ giống, nuôi bán được 200 con, coi như khỏe.
Xem thêm gà đá vùng Cao Lãnh tại đây